Chuông điện thoại reng... đầu giây bên kia giọng cô Sáu Khánh tôi run run đứt quãng:
- Hà Nội họ báo rồi con ơi, kết quả thử ADN là trùng hợp. Ngôi mộ số 22 ấy đúng là bác Nhung con rồi ....
Mẫu thử ADN gửi đi từ hồi tháng 6/2012, chúng tôi đã chờ đợi hồi hộp rồi ngóng trông cả lo sợ và mơ hồ thất vọng nữa. Câu trả lời về rồi đây sau gần 38 năm đi tìm một lời giải. Từ nay thôi không phải chở cô lắc la lắc lẻo đi về trăm tám hai trăm cây số trong ngày. Từ nay khép lại với cô tôi và gia đình cho cô được sống yên ổn những ngày cuối đời. Nhưng lại mở ra trong tôi những băn khoăn mới: các cậu Trần Ba, Trần Thạnh tôi, ông Trần Tự của tôi giờ nằm đâu? Rồi còn biết bao người mẹ người vợ người em Việt Nam mình trên suốt dãi đất hình chữ S này mỏi mòn đến chết trong dày vò thổn thức vì người thân mãi vẫn chưa tìm thấy dù chỉ là nắm xương tàn?
Chiến tranh tàn độc, biến người lành lặn thành tàn tật, chiến tranh cướp đi mạng sống của con người, biến thân nhân của họ thành người bất hạnh, sống cũng sống khổ sống sở...
Cô báo tin mừng đáng lẽ phải vui, sao tôi lại buồn nữa rồi!
Cô báo tin mừng đáng lẽ phải vui, sao tôi lại buồn nữa rồi!
Xin xẻ chia cùng bạn. nếu là mừng xin chúc mừng. Nếu là buồn xin được san sẻ
Trả lờiXóaTìm được một người yên lòng một người.
Trả lờiXóaĐồng cảm!
Trả lờiXóaHãy cố vượt lên quá khứ buồn đau. Phải sống cho hiện tại. Còn phải sức lực để lo cho các con nữa.