Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Bố chồng


Ở xứ mình bố chồng được gọi là ông gia. Mình mồ côi cha từ nhỏ, nên khi lấy chồng, ông gia là sự bù đắp - là cha. Ông gia gọi mình là con, Tiếng con nghe nhân từ ấm áp.

Ông gia  mình cũng là con mồ côi, rời quê Điện Ngọc, Điện Bàn theo ông cậu tham gia kháng chiến từ nhỏ, rồi xây dựng gia đình ở một miền quê khác. Ba cũng đau đáu trong lòng nỗi nhớ quê da diết.
Có lẽ từ tình thương và lòng tin với đứa con trai cả, ba mở rộng tấm lòng nhân ái đón mình vào nhà. Từ ngày có con dâu người cùng quê, ba vui lên, một câu cũng Điện Bàn mình, hai câu cũng Điện bàn mình... Chồng mình bảo: chừ ba có đồng minh rồi.

Ngày nghỉ hiếm hoi mình về quê, tranh phần quét lá, dọn vườn cùng ba. Trước nhà có cái ao nhỏ lèo tèo mấy con cá. Ba cứ tiếc là chưa dịp nào bắt được lấy một con cho mình nấu canh. Để bù lại ba xách bao lên đập Phú Ninh gần đó kiếm con ốc con vọp về để có cái cho mình xào nấu. Vợ chồng, cha con xì xụp húp món cháo vop ngon lành. Ba vừa ăn vừa khen: ngon thiệt! Ba thích nhất cá chuồn chiên nghệ tươi, giò sống nhồi khổ qua. Liên hoan thì món cháo gà lòng thả.

Được động viên mình sung sướng lắm, đi đâu thấy của ngon vật lạ đều khuân về. Có lần mua được miếng thịt bò ngon, mình quyết tâm đãi ba món bò nhúng giấm. Do quá mệt, mình  xắt thịt mà mắt nhắm mắt mở, ba đến bảo: cất đi, mai hẵn làm, mày cố gắng lắm lại cắt vào tay đấy con ạ!

Có lần chồng mình nhậu nhẹt với bạn nửa đêm chưa về, mình lo quá ra ngồi chờ ở phòng khách, không dám bật đèn sợ ba thức giấc. Vậy mà ba cũng biết,  đến bảo: con lo cái chi, hắn lớn rồi, đi được, khắc về được.

Trước những va vấp đời thường ba khuyên: phải kiên nhẫn con ạ, rồi đâu sẽ vào đấy. Sóng gió gia đình ba nhỏ to: vợ chồng là số phận do ông Tơ bà Nguyệt dùng giây tơ hồng buộc lại với nhau. Sợi tơ hồng mỏng manh vậy mà chặt lắm!

Rồi mình đi xa, dạy học mãi tận bên Viêng Chăn, thủ đô nước Lào. Đôi lần ba nói xa nói gần. Về đi con! Về làm nhà, sinh con rồi ba đến giữ cháu cho vợ chồng mày đi làm. Nghe thương lắm, nhưng rồi cuộc đời cứ cuốn mình đi mãi... Một lần nghe tin ba đau nặng, mình về thăm. Ba mừng lắm. Hồng đứa em bạn dâu kể: hôm nằm phòng cấp cứu ba nói: anh Tr, chị Th con ở xa, ba chết chắc nó chẳng về kịp...
Mình về hỏi: ba  muốn chúng con về gần phải không? Ba đang nằm trên giường bệnh bỗng ngồi bật dậy nói: muốn! muốn lắm chớ! Nguyệt - chú em kế của chồng ngồi gần đó nói: ba già rồi cứ muốn gần con cháu nên nói vậy thôi. Chị đừng làm xáo trộn cuộc sống mãi mới ổn định được. Ở nhà còn có chúng em.

Mình chuyển cả nhà về lại Việt Nam được gần hai năm, ba chừng như  khoẻ lại, đã có được vài lần về thăm quê Điện Ngọc, thắp hương ông bà tổ tiên. Ba tự đi, nhưng lại bảo nhờ Th ba được về quê. Ba vui.

Rồi ba lại vào viện. Mình đang ốm. Chồng mình bảo anh đi chăm ba, mình  cứ ở nhà, hôm nào đỡ hẵn vào thăm.
Anh đi rồi mình cũng đi. Vào đến nơi ba đã liệt nửa người, không còn nói được. Mình gọi trong vô thức. Con là Th này, con về đây rồi, ba có thấy con không?  Mắt ba chớp chớp, phía đuôi mắt có giọt nước ứa ra, lăn dài. Nửa giờ sau thì ba  hôn mê. Rồi mất.

Mấy đứa em con cô con chú bảo : bác Hai tin tưởng chị, chị vào sàng cát mà liệm cho bác. Vâng ba ơi,  đã vậy thì...
Có các em phụ giúp, mình sàng đi sàng lại đến ba lần, phồng rộp cả bàn tay. Rồi đứng đó chứng kiến  người ta liệm ba mình với nào cát nào trà thơm, nào hoa nhài.

Sư và các thầy trên chùa đến làm lễ theo truyền thống, mình hầu lễ:  hết lạy lại quỳ. Cuối lễ, Sư thương tình  nói: con ở xa, xin lấy ba chân nhang về lập bàn thờ mà cúng vọng cha. Nguyệt em chồng mình nói như khóc: Chị Th viết văn tế cho ba đi.

Đó là bài văn tế đầu tiên trong đời mình, viết cho ba chồng,  Bài văn tế ngắn gọn, trong ấy chỉ dám nói một phần nhỏ tấm lòng của đứa con dâu. Viết hết ra thì gan ruột nào mà đọc cho được.

Ba mồ yên mã đẹp rồi, mình nghe hụt hẫng lắm.Có lần tình cờ đi qua  cửa hàng, nơi trước đây vẫn hay mua quần áo cho ba, lòng nghe rưng rưng. Chừ còn ba nữa đâu, quần áo đẹp, mũ phớt... con còn biết mua cho ai?

Hôm nay mùng bốn, tháng năm, năm hai ngàn mười hai, theo lịch ta.
Ba đi đã sáu năm rồi, sao lòng mình vẫn chưa nguôi.

Thuỷ





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét