Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Bài tập tiếng việt

Một đêm mùa đông, trời Viêng Chăn lạnh buốt. Mình ngồi tỉ mẫn đọc bài viết của hs lớp dự bị Tiếng Việt trường Sanama. Đề tài: viết về gia đình. Mình lần hồi từng chữ từng câu cũng là để làm quen với gia đình các em, để hiểu các em hơn... Hầu hết bài viết đều kể theo thứ tự bố, mẹ, anh chị em và cuối cùng là bản thân...
Nhìn chung hs tiếp thu ban đầu vậy là được, không có bài bỏ trống, hầu hết các em đều hiểu, tuy vốn tiếng Việt ít ỏi nhưng các em cũng đã thể hiện được ở mức độ thầy dạy cảm thấy yên lòng.

...Rồi có một bài rất lạ, tg kể về gia đình ba người: mẹ em, em gái em và bản thân, giọng văn nghe buồn buồn. Sao vậy em - cậu bé mới chớm tuổi mười tám? Ở đoạn về bố em viết: “ hôm ngày ...  tháng ...  năm...  bố em đã vĩnh viễn ra đi... Bố mất. Em không còn bố nữa rồi cô ơi! Em thương bố và ân hận vì chưa làm được điều bố mong ước”.

Mình lặng đi rồi không kìm lòng được, ngồi khóc. Khóc rất lâu. Giọng văn còn non nớt của học trò tôi. Em đang viết về em hay viết về tuổi thơ tôi vậy?

Tĩnh tâm lại, mình dùng bút mực xanh viết bên dưới bài tập lời động viên em:. Cô biết lòng em đau lắm. Nhưng con người không thể chỉ sống bằng quá khứ. Hãy đối diện với hiện tại và chuẩn bị cho tương lai...để là chỗ dựa cho mẹ và cho em. Thương bố, em hãy làm tiếp phần việc bố còn đang dang dở.

Hôm sau, giờ trả bài tập. Cả lớp xôn xao. Mấy đứa thích nhìn vào màu mực đỏ cô sửa trên bài tập để biết ai sai nhiều sai ít. Mình đến trả bài tận tay em. E nhận và đọc chăm chú. Từ đó giữa mình và cậu học trò nhỏ như có một sợi dây vô hình ràng buộc. Phần thì đồng cảm, phần mình muốn bù đắp chút gì đó cho em và có lẽ em cũng tìm thấy nơi mình chỗ dựa tinh thần. Các bạn khác trêu ghẹo - E là con trai cô. Em lặng thinh. Lâu thành quen cả mình cũng nghĩ: Có khi nó chính là con trai lớn của mình.

Bố mất, mẹ E còn quá trẻ, nên những đa đoan sự đời, rồi miệng lưỡi thế gian làm cho cậu học trò nhỏ của mình chao đảo. Nhìn em gồng mình chịu đựng, người sắc lại. Mình cũng nghe lòng đau. Đêm không dễ gì ngủ được. Giá mà mình có thể giang tay che chắn cho em. Giá mà tôi có thể nghiêng vai gánh bớt những muộn phiền đang vây bủa đứa học trò nhỏ tội nghiệp của tôi. Biết khuyên giải gì em bây giờ (...?)  Nhưng  rồi cũng không thể im lặng  mãi được. Một lần sau buổi học, hai cô trò ngồi lại, mình đã nói: những điều  tưởng rất sáo rỗng: Mỗi người sinh ra đều có số phận. Ba mẹ sinh ta ra, cho ta cuộc đời, nhưng ba mẹ cũng cần được sống phần đời của họ. Hãy bằng lòng với cái mình có và dũng cảm đi tiếp. E ngồi nghe cô, thỉnh thoảng em: dạ

Hai năm học, E luôn dẫn đầu lớp. Em hoàn thành chương trình học với các điểm 9 (Các thầy cô không cho điểm 10 vì sợ học trò chủ quan, tự phụ) Ngày em rời trường dự bị vào đại học chuyên ngành, mình tự làm cho em hai chiếc khăn tay, thêm  một chút tiền tiêu vặt. Em nhận lẳng lặng  như đã thành nếp- Cảm xúc cất giữ bên trong.

Mười mấy năm qua, lứa học trò ấy giờ đã trưởng thành. E của tôi  đã nhận một vị trí công tác xứng đáng với tài năng, trí tuệ của em. Thỉnh thoảng có người quen bên lào nhắn về tin có đứa học trò cũ tìm cô. Mình chợt nghe lòng rưng rưng. Cám ơn các em lứa học trò mến thương một thuở bên Tây Trường sơn của tôi. Không phải chỉ các em đâu, mà cả cô nữa cũng đã tựa vào những yêu thương nơi các em để mà sống, mà giữ cho lòng được sạch trong.
Kỉ niệm yêu thương với thầy trò trường Sanamma
Cô-VTH


5 nhận xét:

  1. Cô ơi, sv bên Lào và chúng em, cô thương ai nhiều hơn?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu rồi cô không còn phân biệt đâu là sv VN hay sv L. Những đứa từng là học trò đều là học trò.

      Xóa
  2. Cũng may mà em ấy còn có cô bên cạnh.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cô cũng không biết mình có giúp được gì cho E lúc đó không. Nhưng tình thương và sự đồng cảm là điều có thật. E đã trưởng thành và cô mừng lắm.

      Xóa
  3. ອາຈານ HƯƠNG ສຸດທີ່ ຮັກ ຂອງ ພວກເຮົາ

    Trả lờiXóa