Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Ghẻ ruồi

                                                                                                                                       
Thoát ghẻ hai chị em mừng quá, đi chơi Đại nội
Ghẻ ruồi từ xã A ngo huyện A Lưới- Bình Trị Thiên theo mình về Huế sau đợt  thực tập Điền dã dân tộc học hồi năm thứ 2 đại học.

Lần đó, nhóm sv thực tập bọn mình được gửi ở nhờ một gia đình. Nhà có cháu nhỏ được mẹ nó cho nằm võng gần gác bếp cho ấm. Võng bằng vải mùng xếp nhiều bận đã ngã màu cháo lòng sầm sậm. Nhìn không biết lần giặt cuối là khi nào, đụng vào nghe cảm giác rít rít nhờn nhờn.

Một hôm, cả nhà đi vắng, còn mỗi bọn mình ở nhà. Cháu nhỏ khóc ngoe ngoe giọng yếu ớt, không chịu được mình bồng nó ra. KO can: đừng T ơi, bẩn lắm! HN cũng ngăn: hắn ghẻ cùng mình rứa, răng rồi cũng lây cho coi...

Mấy hôm sau đó, bọn trẻ trong xóm chạy chơi quanh mình, thấy chúng bẩn, mình gợi ý ra suối tắm và cắt tóc. Được ba mẹ các cháu đồng ý, mình dùng chiếc kéo nhỏ cắt tóc khắp lượt. rồi tắm táp cho từng đứa. Sạch sẽ đứa nào trông cũng yêu lắm!(Việc này cũng phạm vào điều cấm vì thầy Thông hd thực tập đã căn dặn không nên đụng chạm vào đời tư của “đồng bào”)

Xong đợt thực tập, về Huế mình bắt đầu thấy bạn nói đúng. Hai cánh tay mình dần mọc ghẻ rồi lan dần khắp người. Ngứa ngáy khó chịu và cả xấu hổ với bạn bè nữa. Ban đầu còn giấu giấu giếm giếm, sau ngứa quá lại bực bội, lên lớp cũng gãi tràn. Có lần thầy Cường hỏi: Cái gì vậy? Mình cáu nói luôn: Ghẻ ruồi thầy ạ!

Khốn khổ quá, mình xin phép nghỉ học về nhà cầu cứu mẹ. Mẹ mình thắc tha thắc thỏm chạy tìm đủ phương thuốc dân gian nào là lá thầu đâu sắc nước đặc quánh tắm ngày tắm đêm, rồi lá chuối khô đốt lên xông khói... Mẹ bày trò nào mình cũng hưởng ứng nhiệt tình đến độ người đen nhẻm màu nước lá đắng và khói, nhưng không diệt được con ghẻ. Bệnh không khỏi. Buồn thiu mình ra lại Huế.

Dì Đàn - chủ nhà trọ nhà số 29/3 Nguyễn Huệ bảo em Hoa rè con dì dẫn mình lên BV Huế nhờ bác sĩ DV Sinh giúp đỡ. Anh Sinh xin cho mình lọ thuốc DEF bé tí. Anh nói như đinh đóng cột. Về tắm rửa sạch sẽ, bôi là khỏi. Mình không dám tin, nhìn bình thuốc chỉ bằng đầu ngón tay cái và nói: em bị cả người... Anh bảo:
- thuốc ni bôi, không phải để uống mô nghe!
Ba ngày sau bệnh lui nhiều. Nghe dì Đàn bày, mình ra chợ Tây Lộc mua thêm hai lọ DEF nữa về bôi. Thoát ghẻ. Mình muốn hét to lên:
  -  DEF muôn năm!
  -  BS DươngVăn Sinh ngàn năm!
Hoa rè và dì Đàn mỗi người một trăm năm thôi cũng được rồi dì hè, em hè?
Kỉ niệm với Huế yêu thương.
ttt

7 nhận xét:

  1. Anh Sinh bữa ni làm khoa HSCC bv TƯ huế, T biết không?

    Trả lờiXóa
  2. Mình có biết. Năm đó con TU bệnh nan y, bọn mình cũng đã tham khảo ý kiến anh.

    Trả lờiXóa
  3. Ghẻ ruồi còn có tên đặc chủng là ghẻ sinh viên.

    Trả lờiXóa
  4. Nghe tội tội. Thương lắm dì Th ơi. Răng dì bị bịnh mà không đi bác sĩ liền để cho khổ rứa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hồi nớ dì cũng như các con bây giờ- nhiều chuyện không biết lắm!

      Xóa
  5. Nghe như cổ tích. Hiện thực ở chỗ" DEP MUÔN NĂM..."

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cậu giỏi chơi chữ. Chị chỉ "phản ánh hiện thực thôi"

      Xóa