Hôm ấy là một tối mùa đông tại
phòng G4 ký túc xá 27 Nguyễn Huệ Huế.
Đang mùa ôn thi, mình và Oanh tay cầm sách mà mắt hoa lên - đói lả, chợt nghe
Lý bột lọc gọi: “Chị Thuỷ, chị Oanh ơi, dậy ăn bánh đi!” Oanh trả lời yếu ớt:
Bọn chị không có tiền. Lý bảo: không phải trả tiền. Các anh lớp chị gửi.
Nhanh hơn điện, bọn mình vội
phóng từ trên giường tầng xuống. Chỉ có hai đứa mình với Lý thôi mà vui như
hội. Dĩa bánh bột lọc nhân tôm và cả
nhân đậu xanh có chút mỡ ở giữa. Hai đứa ăn ào ào. Oanh vừa ăn vừa cười,
mắt long lanh. Bọn con trai lớp mình tốt thật Thuỷ nhỉ! Mà còn galand nữa chứ! Th. thấy không, bọn nó biết
hai đứa mình đói nêm mua bánh gửi sang đó!...
Mình vừa ăn vừa nghĩ: không biết
tiền đâu mà oách thế ? (Chúng mình có mấy khi được ăn một đĩa bánh bột lọc to
và đầy thế đâu!). Oanh bảo mình:Th không
phải nghĩ. Các anh ấy tất có tiền nên mới “sang” thế.
Ăn hết đĩa bánh, bụng đã no, thần
kinh trở lại hoạt động bình thường , mình hỏi Lý. Tiền trả xong hết rồi phải
không? Nghĩ là hỏi để hỏi thế thôi.Nhưng Lý lại bảo:
- Chưa chị ạ. Mấy anh K6 nói, ăn
no rồi, bọn anh sẽ đi cầm cái gì đấy để trả!
Hai mươi mấy năm qua đi . Chừ
ngồi viết lại những dòng này vẫn trào nước mắt.
(trích từ nhật kí về bạn bè tôi )
Trần thị Thuỷ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét