Từ dạo chuyển nhà về Việt Nam , vì thương
nhớ chó Pop phải để lại bên Lào không mang về theo được, nên ba mẹ không muốn
nuôi thêm con chó nào nữa. Mỉu và Jippo ngoài giờ học cũng hay buồn. Mẹ tội
nghiệp hai anh em nên đem một con chó nhỏ từ Điện Quang ra. Ba mẹ con thống
nhất đặt tên nó là Đô-cùng tên với Đô Đô con bác Khăm - coong hàng xóm bên nhà
cũ.
Đô có lý lịch tốt: gốc gác nhà
quê, mẹ nó rất khôn. Nó dễ nuôi, ngoan ngoãn. Các con có chó nhỏ thì mừng lắm.
Hai anh em làm cho Đô cái nhà nhỏ
bằng bìa cứng, rồi đặt bên dưới cái chỏng tre- dưới bóng cây - nơi mọi người
ngồi đọc sách. Cẩn thận hơn, Mỉu dùng áo cũ và vải đang học cắt may lót ổ rất
ấm. Đô chừng cũng hoà nhập tốt. Chịu để cho anh và chị chủ chăm sóc. Chỉ khác
là hôm nào cũng phải cho vào tí mắm trong cơm như nó vẫn quen ăn ở quê.
Trời trở gió mùa đông bắc, Mỉu
may cho Đô áo ấm bằng vải thun dày, đủ các màu. Nó cũng chịu mặc. Bà ngoại nhìn
Đô mặc áo cười ngất rồi khen Mỉu khéo tay. Ngặt một nỗi cu cậu sống ngoài hiên,
nên thỉnh thoảng chạy ra ngoài phơi mưa. Sợ Đô ướt Mỉu lại may áo mưa. Lần này
thì không thuận. Áo mưa cứ mặc vào buổi tối, sáng ra lại không thấy đâu. Chắc
là khó chịu nên xé đi hết.
Đô ở ngoài hiên chừng được hai
tuần, thì nhà có khách. Khách là con mẹ Thuỷ Hồ đến chơi. Thấy Đô đẹp đẽ dễ
thương, chị ấy bế vào nhà vuốt ve, ôm ấp. Khách ra về, Đô không chịu về vị trí nữa,.
nó dấm dẳng đòi ở trong nhà. Thấy vậy anh Jippo và Chị Mỉu xin cho nó được ngủ
trong nhà. Mẹ đồng ý, hai anh em vui ra mặt.
Thấy mẹ không la mắng nữa nó đến
nằm ngay ngắn vào chiếc dép xuồng ba Trạng đi trong nhà. Từ đó Đô nghiễm nhiên
ngủ ở phòng khách.
Sợ Đô bôi bẩn sẽ bị mẹ đuổi ra
ngoài, nên cứ hai ngày một lần hai anh em đem nó đi tắm. Cũng xà phòng tắm, cũng
Penten thơm nức...Tắm xong thấy nó lạnh anh em nhà chủ người lau, người thì
dùng máy sấy tóc của mẹ sấy lông cho chó. Đô sạch và đẹp lên, còn chủ nó thì
nhem nhuốc đi trông thấy.
Nhưng không chỉ dừng lại ở phòng
khách, Đô lấn dần vào phòng ngủ của hai người chủ nhỏ. Mẹ bắt gặp, nó phóng đi
trốn rất nhanh, một lát lại lẻn vào.
Jippo và Mỉu ở đâu thì nó ở đó. Khi hai đứa sang nhà dì Hảo hoặc nhà ngoại, nó
cũng tháp tùng sang chơi với các em bên ấy.
Một hôm mẹ bắt gặp Mỉu đang năn
nỉ Đô uống nước. Hỏi ra mới hay :”lúc nãy con cho nó uống một ít sữa trong tiêu chuẩn của
con,(sữa tươi ba mua từ bên Thái Lan về
cho các con, vì sợ anh hai tranh phần nhiều nhiều ,ba chia theo "tiêu chuẩn" ) nên phải bảo nó uống nước kẻo sâu ăn răng” (?)
Đô lớn nhanh, nhanh một cách bất
thường,to bằng ba hồi mới về, cô chủ nó thì gầy đi trông thấy. Mẹ mở cuộc điều
tra. Kết quả là: “ban đầu Đô chỉ uống một ít sữa thôi, sau thấy nó thèm quá,
con cho hết luôn”. Mẹ hỏi nó uống kiểu gì?
Cũng như con vậy mẹ ạ! Con hút một ít rồi cho Đô. Nó cũng hút như con,
nhưng nhanh hơn! À, thì ra là vậy.
Bà cố trong quê ốm nặng rồi mất,
mẹ phải đi về quê luôn.Việc nhà bỏ mặc. Con chơi với chó, chó chơi với con.
Sáng hôm đưa tang bà, anh Jippo điện thoại cho
mẹ, giọng con trầm khác thường: Mẹ ơi, Đô chết rồi! Mẹ vội
nói: Con ạ, Đô đi theo bà đấy! Đô trước là chó của bà. Bà mất, nó phải đi cùng
bà lên thiên đàng, Đô là con chó tốt, nó phải dừng cuộc chơi để đưa bà đi. Bà
già rồi, không thể đi một mình được ...
Đô phải đưa bà lên thiên đàng -
dẫu tin lời mẹ, hai anh em cũng buồn lắm. Mắt Mỉu lần đầu có quầng thâm... Một hôm ở trường về, không kìm nén
được nứa, con buông cặp sách rồi úp mặt vào gối khóc tức tửi. Mẹ ơi con nhớ Đô
lắm!
Năm đó Mỉu
học lớp 5, anh Jippo lớp 6.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét