Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

chuyện bên nước Lào

   Đoàn chúng tôi vượt chặng đường dài hơn 500 cây số từ thủ đô Viêng chăn về đến Savanakhet mọi người đều mệt lử. Nhận phòng, cơm tối, ổn định cho khách.

...22h15ph khi chuẩn bị cho thủ tục ngày mai về lại Việt Nam, tôi phát hiện ra có hai vị khách lẻ, hộ chiếu cần phải có thị thực  mới được phép nhập cảnh vào lại VN.Trao đổi thì họ bảo đã được hướng dẫn sẽ xin thị thực ở cửa khẩu (?) Những chuyến du lịch đường dài như thế này, thời gian sít sao lắm. Chờ xong thủ tục visa tại cửa khẩu thì có mà trễ cả đoàn! Ngày mai lại là chủ nhật.

Đã nửa đêm rồi, hết cách xoay xở, tôi đành liều điện thoại cho anh Trần Công Thịnh - trước anh  công tác tại ĐSQVN tại Viêng Chăn, hiện đang là TLS bên CPC, nhờ anh hướng dẫn để làm sao thực hiện đúng pháp luật mà có thể  trả khách kịp chuyến bay.

Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, anh Thịnh bảo: em cứ đến TLSVN tại Sananakhet và trình bày. Các anh ở đó sẽ hiểu, và cấp thị thực cho họ. Rồi anh động viên tôi: - không sao đâu, họ cấp cho ấy mà! Người nước ngoài muốn vào nước ta, thì cơ quan đại diện nhà nước sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho họ.Chắc chắn họ sẽ  được cấp.

Dù anh Thịnh đã nói vậy, nhưng tôi vẫn lo lắng, cứ đi lên đi xuống trong ks mong cho trời chóng sáng.
7h30 sáng(giờ làm việc bên Lào là 8h) tôi đã có mặt tại trụ sở TLSVN tại Savanakhet. Sau hồi chuông thứ nhất cánh cổng đã mở ra. Chỉ mất khoảng 2 phút  nghe tôi trình bày, ông TLS Nguyễn Tiến Ngọc nói:
-         Việc gấp vậy sao em không đến từ hôm qua!
Tôi thưa anh là mình về đến Savan đã nửa đêm - ngại là cơ quan công quyền nên không dám làm phiền. Anh lại bảo:
-         Việc cần kíp thì khuya cũng phải đến- bà con mình khi xa nước thì phải giúp nhau chứ- ngại gì!

 Tôi nghe nhầm chăng - đây là lời của ông TLS  hay lời thầy giáo kính yêu của tôi ở trường Đại học, hay là lời anh trai tôi ở nhà?

Do là ngày nghỉ, người phụ trách phần việc vừa ra ngoài, cán bộ nhân viên TLS người thì cố gắng liên lạc bằng điện thoại, người đi tìm, cuối cùng cũng đã tìm được.
 Thủ tục nhanh chóng. Lệ phí đúng theo qui định- mà cũng lạ- họ không hề tính phí ngoài giờ(?)
Khi ra khỏi  phòng  thị thực, cả đoàn khách của tôi đang ngồi ở phòng chờ của LSQuán (thì ra họ được các vị phu nhân của cán bộ Lãnh sự ân cần mời vào uống nước trong khi chờ làm thủ tục).

Tạm biệt TLS quán VN tại Savanakhet, chúng tôi lên đường về nước, lòng  lâng lâng một cảm giác khó tả: có cái gì nghe thân quen, ấm áp nghe lưu luyến ... Con đường Sỉ xắ vang vông, nơi có toà nhà TLS quán Việt Nam tôi từng qua lại bao lần rồi sao hôm nay bỗng dưng thấy đẹp đến lạ.

 Đoàn chúng tôi hôm ấy khách tây có, ta có, Việt kiều có, cả con rể con dâu người nước ngoài với nhiều quốc tịch khác nhau...Việc họ tình cờ chứng kiến - dẫu chỉ là việc nhỏ trong những bộn bề công việc của TLS Việt Nam tại nước ngoài, và cũng chỉ là một thoáng dịu êm đời thường, nhưng là một kỷ niệm đẹp, có sức lay động hơn những mỹ từ mà ta đang dùng để quảng bá với bè bạn năm châu về đất nước và con người Việt Nam.
 
                                                                                                  Trần Thị Thuỷ 
   Trích từ nhật ký những chuyến đi  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét