Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Tản mạn đêm giao thừa

Tặng đồng bào tôi-những người Việt Nam sống xa tổ quốc.
Hai mươi ba giờ bốn mươi lăm phút, tôi phủ lớp bột ngoài cùng  để có được tấm bánh da, một loại bánh quê  nhà vừa dẻo vừa thơm -  cái mùi thơm hương nếp  mẹ tôi tự  tay rang, xay, rồi gửi xe tốc hành sang tận Viêng Chăn cho tôi - như gửi gắm một lời chúc, lời nhắn nhủ từ quê nhà  …. Cái mùi thơm quê hương mười mấy năm nay tôi mang theo canh cánh bên lòng .
Các con tôi đã ngủ say, các cháu còn quá nhỏ để có thể hiểu nỗi niềm  của ba  mẹ chúng trong giờ phút thiêng liêng này. Đèn  trên bàn thờ sáng trưng, mâm cỗ cúng giao thừa cũng đầy đủ  từ mứt gừng, mứt dừa… đến bánh chưng xanh, nhưng lại thiếu vị mặn của gió biển quyện trong khói hương  năm  xưa bà nội tôi thường  cúng đầu năm .
Tôi đạp xe lang thang qua các phố có người Việt mới đến sinh sống. Có người tôi  quen biết, có người không…nhưng  cũng dễ dàng nhận ra  họ bên mâm cỗ thịnh soạn tạ đất trời nơi mình đang sinh sống, mà mắt thì  lại hướng về một nơi xa xăm, nơi đó có gia đình, anh em, bạn bè … nơi có con đường mà ai đó trong họ từng đi dạo với một nửa của mình trong đêm giao thừa xưa.
Phía Đông của chợ Sáng, một trong những khu vực có nhiều gia đình  Việt kiều  lập nghiệp lâu đời  thì không khí giao thừa lại khác, rộn ràng hơn, sung túc hơn.  Dòng máu Việt đến đời thứ ba, thứ tư  trên đất Phật đã có yếu tố nước người  pha trộn  tạo một nét chấm phá rất riêng,  tự nhiên không lẫn vào ai, với ai được.
Đèn đỏ  ở ngã tư  Đông  Pà Lan – Bộ nội vụ Lào  vừa lâu đủ để tôi nghe được một đoạn đối thoại  của hai người đàn ông Việt Nam trên một chiếc xe cub cũ, loại xe thông dụng của những  công nhân lao động Vịêt Nam ở đây :
- Không biết mẹ sắp nhỏ  có chạy được tiền sắm đồ mới  cho các con.
- Sao anh không gửi về trước một ít ?
- Thì cứ tưởng họ sẽ thanh toán cho trước tết để về. Làm  gần nửa, năm chỉ ứng đủ tiền ăn, tiền tiêu vặt, còn lại đòi mãi mà họ vẫn chưa trả. Không có tiền, về biết ăn nói làm sao, đành chờ đến ra giêng vậy .
 …Tôi nghe mắt mình cay cay. Đèn xanh bật sáng, tôi đạp xe lên phía trước không chủ định, lòng suy nghĩ mông lung … Không biết  các anh  Năm, anh Cư  và đồng đội,...  giờ này có được  đón giao thừa, hay lại lặn lội  nơi xa xăm nào đó… Xin cảm ơn các anh  với những hy sinh thầm lặng .
Và Mai, Liên bạn tôi - những cô  gái Hà thành đã chọn nơi đây làm đất  lành xây tổ,  các bạn nghĩ  gì trong giờ phút giao thừa này … Còn bao nhiêu nữa những người bà con, anh em, đồng bào tôi vì trăm, nghìn lý do riêng chung mà phải đón giao thừa trên xứ người… Trời Viêng chăn đêm nay ấm mà lòng tôi thì lạnh. Cái lạnh từ trái tim. Cái lạnh của kiếp người viễn xứ.
 Đang định chọn cành lộc đầu năm, tôi chợt nghe  câu hỏi bằng tiếng Lào:
-Vào năm mới chưa hở chị ?
-Vâng đã bắt đầu  năm  mới rồi .
-Xin chúc mừng năm mới của chị! 
Tôi nhận được lời chúc đầu năm như vậy đó, từ một người bạn Lào tình cờ gặp vào lúc không giờ. Anh  giúp tôi chọn nhành lộc đầu năm, và tôi tặng anh tiền mừng tuổi theo truyền thống của dân tộc tôi .
 Bầu trời đêm nay thật nhiều sao.Những ngôi sao âm thầm toả sáng. Những ngôi sao không biên giới vượt lên mọi khoảng cách, đưa tôi trở về với thực tại. Mùa xuân đang đến với cả những kẻ mang trong lòng nỗi nhớ da diết về biển …Hoa mai trên đất bạn cũng nở vàng thắm cả đất trời .           
                                                              Viêng Chăn, giao thừa xuân Nhâm Ngọ
                                                                            Vũ Thu Hương
(Vũ Thu Hương là tên khác của Th  khi dạy học bên Lào)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét