Ba đi uống cà phê.
Tối ngày 29...có tín hiệu tin nhắn.
Mẹ và các con nhắc ba kiểm tra. Nhưng ba lại tủm tỉm cười rồi nói:
- ba biết rồi, đó là tin nhắn của
hội hsmn Quế Lâm gọi ngày mai - ngày cuối tháng đi uống cà phê.
Cả ba mẹ con chợt nhớ ra- ờ nhỉ! ngày
mai ngày cuối tháng, ngày vui tươi sung sướng của ba - ngày gặp mặt định kì của các
bạn hsmn Quế Lâm ở Đà nẵng.
Rồi cứ như người lớn từng trải và
rộng lượng lắm: con trai Jippo con gái Miu của ba cười tít mắt.
Thật ra thì ban đầu ở những cuộc họp
hội, gặp mặt hsmn mà ba tham gia định kì, nhà này cũng có người cằn cựa: muốn đi
cùng ba với tư cách “con hsmn”. Nghe lý luận kiểu này mẹ th cũng lạ lắm, nhưng
rồi, mẹ quyết là: không được ai đòi theo- Ưu tiên ba tự do thoải mái với các bạn như hồi ngày xửa ngày xưa
Con và cả vợ hsmn hãy đợi đấy!
...Và cứ như thế đã thành quy ước.
Ba cứ vô tư đi về gặp gỡ với các cô các chú bạn bè từ cái thuở lớp 2c, 3c,...
trên đất Bắc.
Ở đó ba được sống tiếp cái phần đời
riêng chung một thời đã thành huyền thoại
Ở đó nơi gặp gỡ của những người bạn thuở tuổi lên chín lên mười
đã đã bị chiến tranh làm cho côi cút- nát cửa tan nhà, mất cha lìa mẹ.
Những đứa trẻ thời ấy với đôi chân
bé bỏng đã đi bộ ròng rã mấy tháng trời
suốt chiều dài Trường Sơn dưới mưa bom bão đạn.
Những đứa trẻ xa nhà nhớ mẹ nhớ
cha ấy, đã khóc thầm suốt chặng đường đi bộ vượt Trường Sơn ra Bắc.
Những đứa trẻ đêm ngủ còn đái dầm ấy đã phải đi
tìm đường sống cho mình và cho chính Tổ quốc hôm nay.
Một thời họ là ”học sinh Miền Nam ” trên đất Bắc. Hoà bình về lại là:”học sinh Miền Bắc”trở về Nam .
...Thời gian qua đi bạn bè trang lứa ấy giờ đã vào
tuổi năm mươi. kẻ mất, người còn.
Đời riêng: người hạnh phúc, kẻ bất
hạnh. Người thành đạt, kẻ thất bại. Người giàu có, kẻ mướt mồ hôi lo tiền học
cho con, tiền thuốc thang cho vợ, cho chồng,...
Đôi ba năm một lần gặp mặt cũng là
quí, nhưng chưa thoả lòng, nên mới “sáng tạo” ra cải kiếu uống cà phê mỗi tháng
một lần.
Vợ và con hsmn nhà chúng tôi hiểu
vậy, nên dẫu ba đi uống cà phê ngày cuối tháng chỉ một mình, nhưng là bằng cả yêu
thương gia đình của bốn chúng tôi cộng lại.
...Cứ đến hẹn là đã thấy ba dậy từ
sáng sớm, háo hức điện thoại gọi nhau bằng cái giọng điệu ngang tàng và với caí ngôn ngữ 7 phần phổ thông lại trộn 3 phần
bắc (.chứng tích của những năm tháng sống ở trường hsmn).
Nhìn ba xúc động vậy, cả nhà cũng
vui lây.
Ba cứ đi uống cà phê vào mỗi cuối
tháng như đã hẹn đi. Visa “xuất nhập cảnh” này dẫu có trở ngại ( là đương sự không biết uống cà phê ?) mẹ và các con vẫn xác nhận thời hạn cấp: suốt đời. Vì một lý do hết sức đơn giản - người cấp là:vợ và con
hsmn.
Đà nẵng, ngày 01/11/2010
Thương yêu tặng ba và các bạn hsmn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét