(Kính dâng tặng cô On và các cô giáo trường Sonmixay- Viêng chăn)
Vì dạo ấy mẹ tôi dạy học bên nước Lào, nên chúng tôi sinh ra đã trở thành người ViệtNam sống xa tổ quốc. Những chữ cái đầu
tiên ở lớp vỡ lòng mà tôi học là ngôn ngữ
mẹ đẻ của nước bạn, vì vậy tôi tự nhiên trở thành học trò của cô.
Vì dạo ấy mẹ tôi dạy học bên nước Lào, nên chúng tôi sinh ra đã trở thành người Việt
Mẹ tôi bận rộn với trường lớp và học trò của mình, nên ngày đầu tiên đưa
tôi đến trường đã dặn dò: “Các con ở đây với các cô, ngoan cô khen, hư cô đánh -
mẹ không can thiệp”. Cô cũng là mẹ đấy- nhưng cô biết nhiều chữ nên mẹ đưa các
con đến học.Và thế là tôi có người mẹ thứ hai- cô giáo đầu tiên của tôi.
Cô tôi lúc ấy còn trẻ lắm, chỉ mới ngoài hai mươi tuổi. dáng người mảnh
mai. Cô mặc những bộ váy áo giản dị nền nã, mẫu mực.Cô bước đi những bước chân
quả quyết lắm. Khuôn mặt đẹp và đôi mắt sáng kiên nghị. Cô đưa tay đón tôi từ
tay mẹ, và cũng từ đó mở ra cho tôi một chân trời mới.
Cô dạy tôi biết bao điều: từ những nét chữ đầu tiên xiết bao khó khăn, đến
cách phát âm sao cho tròn vành rõ nghĩa. Cô dạy cách ăn mặc đi đứng, nói năng,
dạy cách hoà đồng với bạn bè - để tôi một con bé nhút nhát cũng có được những
người bạn.
Rồi cao hơn, cô dạy những qui tắc học đường, dạy
văn hoá truyền thống ... nhờ vậy mà tôi - một học sinh nước ngoài, đã hoà nhập
không mấy khó khăn với văn hoá nước bạn. Tôi đã đọc thông viết thạo cái ngôn ngữ
vốn rất lạ lẫm và không dễ ngay cả với người bản xứ.
Tôi đã học 5 năm ở ngôi trường nhỏ thân yêu ấy. Dẫu lên lớp mới rồi, cô
tôi không trực tiếp dạy nữa, nhưng ngày nào tôi cũng được gặp cô. Việc lên lớp
chỉ là có thêm cô giáo mới thôi. Vì trường chúng tôi nhỏ nên giờ ra chơi đứng ở
góc nào tôi cũng có thể nhìn thấy cô.
Thỉnh thoảng tôi cũng được các thầy cô khen ngợi
- lúc ấy cô tôi vui lắm.Vì muốn cô vui nên tôi đã rất cố gắng...
Sinh nhật tôi năm nào cô cũng đến với những món quà nhỏ xinh. Cô tự nhiên
lắm, cô thay mẹ điều khiển tiệc vui sinh
nhật tôi cũng thành thạo như việc giảng dạy ở trường.
Có những ngày nghỉ, do mẹ tôi bận công việc cơ quan, cô cho anh em tôi đến
nhà riêng, cho ăn cơm cùng gia đình cô, rồi vừa làm việc vừa trông chừng chúng
tôi chạy chơi trong vườn nhà.
Chúng tôi cứ vậy - học hành, chơi đùa và vô tư lớn lên trong vòng tay một
bên là mẹ - một bên là cô.
Rồi gia đình chúng tôi về nước. Cô tôi là người Lào nên không về theo. Cô
ở lại bên ấy cùng các thầy cô khác và bạn bè người Lào của tôi.
Cô ở lại với rừng. Xa cô, tôi đi về phía biển.
Tôi bây giờ đã có trường lớp mới, thêm nhiều bạn bè mới, thầy cô giáo mới.
Việc học hành bận rộn rồi đường sá xa xôi... nên từ ngày ấy chưa được một lần
trở lại thăm cô.
Nhớ cô, nhớ trường cũ, tôi nhìn về phía tây. Bên kia dãy Trường sơn - ở đó
tôi từng có một người thầy.
Đà Nẵng, mùa hiến chương năm 2010
Đặng Trần Anh Thư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét