Sau 1975 chính quyền vận động hồi
hương. Họ hàng nhà nó bán tống bán tháo nhà cửa đang ở Đà Nẵng với giá rẻ như
cho, hối hả về với quê cha đất tổ. Nó đang học lớp 6 cũng theo mẹ về quê.
Quê nhà. Nhìn đâu cũng thấy toàn
lau sậy um tùm. Không biết ăn đâu ở đâu... Rồi bộ đội về làng giúp gia đình chính sách, người neo
đơn dựng nhà tạm.
Hôm đến phiên nhà nó. Mẹ sai nó
nấu chè đậu đen đem cho các chú ăn nửa buổi. Nó chạy đến nhà bà Bảy tận bến đò
mua hai tán đường rồi hì hục nấu. Chè chín, chờ mãi không thấy mẹ về gánh đi. Sợ
trễ, các chú đói bụng, nó cho cả nồi vào trong cái thúng 2 ang, lấy rơm dằn
quanh rồi ngu ngốc gọi hai em lại giúp nó bê lên đầu. Đội đi.
Đi được mươi bước đường ghập
ghềnh chè sóng sánh bắt đầu tràn ra thúng, thấm dần qua lớp rơm chảy xuống cổ xuống cổ
xuống tai. Nóng. Rít, rất khó chịu. Lại nặng như khối đá ai dằn lên đầu. Nó cố giữ thăng bằng- bước từng bước, từng
bước... May mà không bị bỏng.
Đến nơi, mặt mũi đầu tóc đến cả thân hình nó toàn nước chè đậu đen bám quanh. Chú bộ đội đỡ nồi chè từ đầu nó xuống. Giọng chú nghèn nghẹn: Sao mà khổ thế cháu ơi! Mày mang nồi chè bằng cái kiểu này đến các chú sao ăn cho nỗi. Nó tưởng làm gì sai nên thưa: Mẹ con bảo đem đến. Con chưa biết gánh nên phải đội lên đầu....
Đến nơi, mặt mũi đầu tóc đến cả thân hình nó toàn nước chè đậu đen bám quanh. Chú bộ đội đỡ nồi chè từ đầu nó xuống. Giọng chú nghèn nghẹn: Sao mà khổ thế cháu ơi! Mày mang nồi chè bằng cái kiểu này đến các chú sao ăn cho nỗi. Nó tưởng làm gì sai nên thưa: Mẹ con bảo đem đến. Con chưa biết gánh nên phải đội lên đầu....
Mấy năm sau, chú bộ đội ấy về
thăm lại chốn cũ, nhờ bà hàng xóm tìm nó. Chú nhìn nó cười hiền khô, mắt long
lanh. Chú nắm cẳng tay nó lắc lắc. Chú hỏi chuyện làm chuyện ăn, chuyện học
chuyện hành ...Chú nói bị ám ảnh mãi về cảnh con bé cố đội nồi chè nóng đi gần
cây số cho các chú được ăn. Nó nghe và lại ngu ngốc lần nữa không hiểu sao chú
lại tìm mình? Mãi về sau này trưởng thành rồi nó mới dần hiểu tấm tình của chú.
Nhà cũ bán lại cho người khác. Nó
dẫn mẹ và các em rời làng đi từ dạo mới tốt nghiệp đh. Lòng mơ hồ nỗi lo: nếu chú
ấy có ghé qua thì không gặp, nên nó cũng hay tìm về xóm cũ. Nhưng xóm cũ lâu rồi
cũng không có ai nhắc chuyện bộ đội làm nhà giúp dân thưở đó.
Chú năm nay cũng vào tuổi sáu mấy bảy mươi rồi, không biết có được mạnh khỏe(?) Nó muốn đi tìm thăm chú. Nhưng ngay cả tên chú
nó cũng không biết, quê quán lại càng không, thì làm sao mà tìm.
Nếu có được điều ước trong đời.
Nó xin ước được gặp lại chú.
ttqm
Ấm áp tình người. (ch lớp8A)
Trả lờiXóaNghe thương lắm T ơi. NH
Trả lờiXóaNếu biết bạn nghĩ vậy chú ấy sẽ vui lắm. Những người lính đi qua chiến tranh thời đó chữ NHÂN chữ NGHĨA...với họ cao lắm.
Trả lờiXóaTôi cũng là lính sau 75 có về quê giúp bà con khai hoang phục hóa nhưng không phải ở quê cháu. Theo tôi, cháu nên để lại địa chỉ và nhắn lời lại bà con xóm cũ, biết đâu chú ấy sẽ về. Nhân đây cũng cảm ơn cháu một tấm lòng.
Trả lờiXóa