Bỏ bữa sáng Buffet của ks Thủy
Tiên, mình dạo loanh quanh qua những con đường gần đó rồi vào một quán phở. Muốn
tự thưởng cho mình cái thú được ăn một tô phở Bắc ngay giữa lòng Hà Nội.
Quán mình chọn là một gian hàng
khá rộng, sạch và thoáng, bên trong kê 4 cái bàn chữ nhật Chị hàng phở
chừng ngoài bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, sạch sẽ tóc cắt tém gọn ghẽ đang
ngồi bên nồi nước phở đang sôi lăn tăn. Cạnh là các phụ liệu nào thịt bò,
nào rau thơm, hành tây, trông ngon lành,
mát mắt.
Hãy còn đang sớm, quán chỉ mới
vài người khách. Mình gọi một tô phở tái. Rồi chợt nhớ mình chỉ ăn được thịt
chín, nên yêu cầu: Chị làm ơn nhúng thịt chín kỹ cho tí nhé. Chị chủ quán bắt
đầu khó chịu: “ tái là tái, chín là chín”. Thấy chị càm ràm lâu, mình cố giải
thích: là tôi nói muốn ăn phở tái nhúng kỹ một tí. Nhưng có lẽ do tôi người miền
Trung nên cách nói có khác, chị thông cảm.
Nhún nhường vậy cũng là mong cho
qua chuyện. Nhưng chuyện không qua được. Chị hàng phở càng cao giọng : miền nào
thì miền. Phở tái là phở tái, phở chín là phở chín,... chị còn nói nhiều lắm.
Mình hai tai đã lùng bùng, không còn nghe được nữa.
Tô phở được người phục vụ đặt
trước mặt. Chị hàng phở vẫn cay cú mắng liên hồi kì trận... Khuôn mặt mới mấy phút
trước đây mình còn thầm thán phục vì cái nước da trắng nền nã đặc trưng của
người Tràng an, chừ bị lấn át bỡi cái nanh nọc, hàm hồ. Thật hoài phí.
Chờ cho chị ta dứt hơi chửi, mình
hỏi: tiền phở bao nhiêu? Có lẽ do mắng chửi hồi lâu không thấy đối tượng nói gì, chị ta chừng như cũng biết đã quá đáng, muốn gia ân cho mình nên nói:” ăn rồi
hãy trả”. Biết không ăn cũng không dễ gì chịu được, mình lấy thìa cắm vào tô ra
chiều đã ăn, rồi đứng dậy trả tiền. Bước vội ra khỏi quán.
Đi được chừng mươi bước thì có
một chú chừng ngoài sáu mươi dắt xe đạp chạy theo gọi cô ơi cô ơi! Nghĩ là ông
nhầm, nhưng mình cũng đứng lại hỏi có chuyện gì. Chú ấy ấp úng, mắt len lét: xin
lỗi cô. Tôi ngồi trong quán ấy và đã nghe tất. Xin lỗi cô! Cô vẫn chưa ăn,
tôi mời cô sang hàng khác vậy. Dẫu không còn lòng dạ nào ăn được nữa, nhưng
thấy chú ấy áy náy mình cũng đành theo chú vào một quán khác cách đó chừng trăm mét.
Tô phở thứ hai được bưng lên. Mình ăn
mà không biết đã ăn cái gì. Ăn xong chú ấy giành phần thanh toán. Đang bực bội, mình bảo: tôi còn
trẻ, tôi làm ra tiền.Chả có lý gì để cho chú
phải trả tiền ăn. Không tranh được với mình, ông lịch thiệp: vậy tôi xin phép mời cô cà
phê nhé!
Quán cà phê cũng gần đó. Chú ấy
lại gặp thêm một người bạn, cộng mình nữa là ba. Mỗi người một tâm
trạng. Nếu phân chia tách bạch suy nghĩ và cà phê, thì cà phê này đậm đà, vừa ý.
Người uống cùng cũng thiện chí, mà lòng mình sao vẫn còn nặng nề lắm.
Cử cà phê ấy, mình cũng tranh phần trả tiền. Ông già có vẻ bất ngờ, hụt hẫng. Mình
chào rồi vội đi. Mặc cho hai người còn ngồi lại.
Nhiều năm sau nhớ về Hà Nội, nhớ tô phở mắng hôm ấy, mình cứ day dứt, sao lại vô tình. Sao không hỏi chú ấy ở
đâu? Làm gì? Sao lại thờ ơ với con người
có lòng tốt muốn bù đắp cho một
khách qua đường như mình nhỉ?
Thuy cứ ghi lại vậy đi, cho bọn mình ghé đọc thấy được chia xẻ.
Trả lờiXóaCòn thiếu "cháo chửi" nữa. "Thực tế" đi rồi tường thuật cho đồng đội nghe cùng.
Xóa