Ngân, Khăm rời mẹ nó khi mới
21 ngày tuổi. Thân hình còn bé lắm chỉ mới bằng cổ tay người lớn, dài chừng hai hơn
gang tay. Hai đứa rất ngoan. Sữa cháo đều ăn tốt. Tối ôm nhau ngủ trong ổ không
kêu la gì. Cả nhà đã thấy yên lòng.
Rồi ngày 1/9 năm đó - ngày khai giảng, học trò cả nước Lào rộn ràng tựu trường. Nhà mình mặt tiền lại gần trường
nên càng vui. Các anh chị học sinh trường THCS Phon-than, rồi cả các bạn trường
tiểu học Son -mi -xay ngang qua trước nhà, quần áo mới sột soạt trắng lóa, nói cười tíu tít, xôn xao. Ngân và Khăm đứng trước cửa nhìn theo ngơ ngác, lạ
lẫm. Nhiều anh chị đứng lại tróoc tróoc miệng trêu gọi. Hai con chó nhỏ chạy ra, rồi lại bối rối chạy vào...
Tan buổi lễ khai giảng, học trò về
hết, bỗng chốc không nhìn thấy Khăm đâu. Cả nhà nháo nhác đi tìm... Ba nói chắc học trò ngang qua thấy nó dễ thương nên ẳm đi mất rồi. Đứa
trẻ bắt chó đi ấy cũng là người biết yêu thương súc vật. Thôi người ta nuôi
cũng như mình vậy. Thì cũng đành chứ biết làm sao. Ngân còn lại một mình buồn
hẵn, trông nó cô đơn đến tội.
Chiều đến, mẹ càng lo lắng hung: Khăm bé
thế, mới xa mẹ, giờ lại không có cả anh em thì buồn biết mấy . Bọn trẻ con chắc
gì đã nuôi được, không khéo nó chết mất...
Giờ học trò đến trường, mẹ đứng trước
nhà hỏi từng nhóm hs đi qua: - các con có thấy chó nhỏ của mẹ đâu không? Tất cả
đều trả lời không. Bắt gặp vài ánh mắt ngập ngừng mẹ dỗ dành: mẹ không mắng
đâu! Phải tìm, vì nó còn bé lắm, đem về cũng khó nuôi được, nó chết thì tội .
Hai buổi liền như vậy, vẫn không tìm được manh mối nào, mẹ quyết định sẽ phải nhờ
thầy giúp.
Hôm sau mẹ đến trường Phon-than xin gặp
thầy hiệu trưởng và kể lại sự tình, nhờ thầy khuyên các em nếu lỡ bắt đi rồi
thì đem trả lại. Mẹ không có ý trách giận gì hết, chỉ mong cứu được chó nhỏ về.
Mẹ còn hứa nếu ai muốn nuôi thì chờ khi Khăm lớn mẹ sẽ trao lại cho...Cũng không
biết hết là mẹ đã nói những gì, và thầy hiệu trưởng nghe được bao nhiêu, nhưng
sáng hôm sau như có phép lạ: Khăm về lại thật.
Nó được đem trả về nhà, vẫn còn run rẫy sợ hãi. Khăm tội nghiệp chạy chúi vào
góc nhà nằm luôn ở đó.
Đoàn tụ rồi. Mẹ vội vã đến trường cám ơn các thầy cô giáo.Cám ơn cả các cháu đã nghịch dại làm em Khăm sợ bạt vía.
Đoàn tụ rồi. Mẹ vội vã đến trường cám ơn các thầy cô giáo.Cám ơn cả các cháu đã nghịch dại làm em Khăm sợ bạt vía.
Dẫu cuộc đời hai con chó nhỏ
có tên đôi rất dễ thương là vàng và bạc ấy cũng ngắn ngủi như số phận những con
chó khác của nhà tôi. Nhưng từ đó như có
một sợi dây vô hình kết nối chúng tôi với thầy cô và học trò
trường Phon-than. Các anh chị ấy ấy trên đường đi học ngang nhà tôi gọi chó ra
chơi đùa rồi đi. Không con chó nào bị ẵm đi nữa cả.
Nước Lào trong lòng anh em tôi thấm đẫm
từ những yêu thương tưởng như nhỏ nhoi vậy đó, mà thời gian như sợi lạt mềm
buộc chặt mãi.
Lại đang mùa tựu trường, tôi nhớ lắm
mãnh đất, con người Viêng chăn. Nơi ấy với chúng tôi cũng là quê hương nhưng lại ở một miền khác.
Đà Nẵng ngày 01, tháng 9, năm 2012.đtat
Thầy và trò ở cái trường đó nghe kể mà mơ.
Trả lờiXóaCảm nhận được thêm một nét cụ thể nữa về con người đất Phật.
Trả lờiXóa