“Moi
di lam ve day, met moi ra roi. Nhung toi nay luc 11 gio khuya ra
phi truong chuan bi bay ve Vietnam .
Minh
se den san bay Tan Son Nhat Saigon luc 11 gio trua Chu Nhat 13 thang 5, 2012.
Sau do bay di Danang luc 6 gio chieu, den Danang 7 gio 10. Di xe
ve luon trong que cho kip dam gio vao ngay thu hai 14/5. Co le o trong
que vai ngay se ra Danang tham ban be.
Hen
gap gia dinh Thuy va tat ca nhung nguoi ban than quen.”
![](file:///C:/DOCUME~1/NET/LOCALS~1/Temp/msohtml1/01/clip_image001.gif)
...Bạn tôi đã vượt chặng đường cả đi cả nghỉ hơn 19h bay mới từ
Ca na đa về đến Đà Nẵng. Anh đi thăm mộ
mẹ cha, thắp hương cho ông bà tổ tiên, rồi viếng bà con họ hàng... Sau đó mới
đến cái việc gọi anh em bạn bè lớp cũ ngồi lại bù khú.
Chúng tôi mười mấy con người đưa nhau về bãi biển An
Bàng Hội An một bãi biển còn rất hoang sơ, cái nơi người ta vừa mới xếp vào vị thứ 50 gì đó. Tôi làm HDV du lịch quốc tế.Chân đi nhiều, mắt thấy nhiều, cho nên cái vị thứ 50 này nghe chừng mơ hồ lắm...
Bên dãy hàng quán vẫn còn thưa thớt khách, mấy chiếc bàn cá nhân xếp lại, mấy chiếc ghế gỗ dã chiến - có hề gì, Chúng tôi được tụ họp, được ngồi với nhau là sung sướng lắm. Mặt mày ai nấy vui như tết, nói cười râm ran. Thuận còn mang tận bên ấy về chai rượu, anh rót rượu mời quanh bạn bè.
Chừng rượu đã ngấm, anh kể đoạn
đời từ dạo xa quê, rồi về hai mươi mấy năm lênh đênh xứ người, về những lận đận gia đình, vợ
con... giọng anh đều đều bình thản, rõ ràng, khúc chiết, như nói với chính mình. Thuận
say rồi.
Phạm Lân ngồi cạnh đó cũng đã ngà ngà nói giọng từ tốn: thằng ni khổ! Nguyễn Hải- lớp trưởng góp thêm: nhìn cái dáng khòm khòm của hắn là biết khổ rồi... Ai nấy đều ngâm ngùi thương bạn.
Phạm Lân ngồi cạnh đó cũng đã ngà ngà nói giọng từ tốn: thằng ni khổ! Nguyễn Hải- lớp trưởng góp thêm: nhìn cái dáng khòm khòm của hắn là biết khổ rồi... Ai nấy đều ngâm ngùi thương bạn.
Bạn tôi xa quê. Vui buồn, sướng khổ nơi quê người xa lắc, chúng tôi có đỡ đần,
chia xẻ được gì đâu!
Gió nồm lên mát rượi, trời chớm ngã sang chiều. Thật lòng ai cũng muốn ngồi lại cùng bạn thêm lúc nữa, nhưng nhà quán thể hiện sự sốt ruột ra mặt, nên đành đứng dậy. Nấn ná, bịn rịn kiểu gì rồi cũng phải chia xa.
Chủ quán tính tiền, tôi nhìn qua hoá đơn với những mục : 2 kết bia larue, 12 hộp nước
ngọt, 4 đĩa nhỏ mực cơm hấp, 4 tô nghêu luộc và 4 cái nửa tô cháo nấu với chừng nửa cân cá cu.
Tổng cộng 1.840.000 đ.+ tiền công
2 đứa trẻ con chân đi đất bưng bê (gọi
là tiền dịch vụ) = chẵn 2 triệu đồng. Nếu tính cả thịt bò tái Cầu Mống cộng với chả, bánh mì mua trên đường đi, gộp luôn tiền rượu và xe vị chi là 5 triệu. Thuận dành phần thanh toán.
Tôi
nghe xót cho đồng bạc mồ hôi nước mắt. Xót cho những nhọc nhằn đời bạn. Bạn tôi làm nghề hàn vất vả cực nhọc, chứ có phải kỹ sư, bác sĩ hay doanh nhân gì đâu! Anh cũng phải dành dụm tích
cóp mãi mới có được một khoản tiền chi phí để mấy năm về thăm quê, thăm bạn một lần.
Tôi nhìn ra phía biển xanh thăm thẳm
ngoài kia. Chạnh nghĩ, cứ cái đà này
mươi năm nữa, chúng tôi biết có đủ tiền thanh toán hoá đơn để còn được ngồi với
nhau mà ngắm biển trên chính quê mình.
Đà Nẵng , ngày 21/5/2012
Cùng bạn bè một thưở.
Mình cũng nghĩ như rứa nhưng không nói ra được. Thuận hôm nay lên Gia Lai rồi đi luôn.Mong cho bạn được bình an.
Trả lờiXóaĐừng lo, khi mô con hắn lớn, hắn về hưu thì tự do về quê như cũ
Trả lờiXóaLớp mình vừa rồi tập trung được ít quá. Vui mà thiếu.
Trả lờiXóaH
Thuận ơi! đi mạnh giỏi,lần sau dẫn vợ con về cùng.
Trả lờiXóa