Hôm hội trường ở Huế, mình định sẽ ở lại dự lễ, rồi vui với các
bạn đến cùng.Vì lâu lắm mới có dịp, mình lại đang rảnh.
Rồi Văn Nam nói là phải về sớm cho kịp
chuyến bay để chuẩn bị chuyến đi Nga sau đó. Thấy bạn thần sắc không được vui
vẻ như lần trước, mình nghĩ chắc hắn đang có điều chi nặng lòng + thêm
chuyện Đức Ba mới bị tai nạn. Mình quyết về sớm để cùng đi với bạn một
chặng đường.
Hai đứa thoả thuận thức dậy 4h để
kịp chuyến xe sớm Huế- Đà Nẵng khởi hành 5h sáng.
Tối về ks, HTT rủ: thôi ngày mai NVN, HTT
và T cùng về. Ba đứa sẽ cùng đi Taxi. Ừ thì vậy. Thêm một người nữa cùng tiễn
- V Nam sẽ vui hơn chứ sao.
Mình và Oanh rủ rỉ tâm sự mãi đến 2h35ph.
3h Hạnh nhắn tin gọi T, N ơi dậy ra xe. Cảm động lắm.
Sáng ra, ngồi lên Taxi rồi, HTT bảo ghé ks
chỗ ngã tư Đống Đa - Lý Thường Kiệt đón bạn. Thêm hai người nữa, các anh bàn
nhau cho Taxi về. Sẽ đi xe khác (?) Mình cũng đành ừ, chứ biết làm sao!
Rồi xe đến - một chiếc 4 chỗ. Bọn mình
có 5 người + tài xế nữa là 6. Người nào người nấy đều to cao hùng dũng.
Nhưng chần chừ nữa, V.Nam sẽ lỡ chuyến bay
mất. Mình để mọi người lên xe rồi mới dám cáo lui.
Vậy là toi công thức khuya dậy sớm. Bỏ
cuộc vui, bỏ bạn bè nửa chừng, những mong được tiễn bạn dù chỉ một đoạn
đường.
Mình kiếm được xe về đến Đà Nẵng, NVN đã
vào phòng cách ly.
Quay về nhà, mặt mày bần thần thế nào,
chồng con gặng hỏi, đành phải tường thuật lại sự tình. Con gái hỏi: mẹ hết tiền
rồi à? Con trai bực bội: Sao mẹ không tự thuê xe mà đi tiễn bạn! Chồng mình
giọng bất lực: mẹ tôn trọng người khác, nhưng không
biết tôn trọng bản thân mình.
Tui già rồi, lẩm cẩm chắc?
T.
Nếu chịu mua xe như anh nói đã không phải khổ thế.
Trả lờiXóaEm xin lỗi nhé! Bác cả nhà mình hay cả nể, nên mới rơi vào tình huống trớ trêu vậy. Bác mua ngay xe đi cho em. Còn không thì gọi em út. Không đứa này thì đứa khác. Bác thử gọi đi xem chúng nó có từ chối không.
Trả lờiXóa