Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Bijou

Khác với Anh Pop dòng giống bec- giê đẹp trai hùng dũng, nhưng ngang bướng, lì lợm, Bijou  dáng thong dong, hiền lành, thuần giống chó Lào.

Bijou từ khu tập thể trường Ngoại ngữ Sanamma về nhà cùng mẹ vào một buổi trưa mùa hè. Mình nó đen thui từ đầu đến chân. Cái mõm dài quá khổ làm cho nó nhìn xấu đến tội, nhưng ánh mắt lương thiện đằm thắm lại cho ta cảm giác tin tưởng. Thằng Pop nhìn nó xoi mói, rất trịch thượng. Bijou lẳng lặng đi về phía góc  vườn nơi anh Jippo sắp cho nó chỗ ở.

Hai ngày sau Jippo và em Mỉu  cùng xác nhận là con này tuy xấu hình, nhưng đẹp nết mẹ ạ. Nó ngoan lắm. Mẹ ậm ừ- thì bác Tịnh Mao chủ cũ, bảo nó ngoan nên mẹ mới đưa về.

Bijou nhanh chóng hoà nhập được với gia đình mới. Quan trọng nhất là nó đã làm cho anh Pop không hằm hè với nó nữa.

Giờ ăn, nó vừa ăn vừa coi chừng, hễ Pop sang giành là nó vội nhường ngay, rồi đi đến nơi có bát đựng thúc ăn còn dở của Pop mà ăn vét. Nó lặng lẽ nhặt từng hạt rơi hạt vãi. Không khó chịu, chẳng giận hờn.

Ngày vài lần Pop chạy ra ngoài chơi, hễ thấy Pop vươn mình đứng lên là nó vội vàng chạy lại, dùng chân trước đẩy cửa, rồi nhường Pop ra trước, nó ra sau,  khép cửa lại rồi mới tháp tùng. Lúc về cũng vậy.
Thằng Pop nghiễm nhiên trở thành đại ca của nó, và chừng như Pop cũng bằng lòng lắm.
Khoảng chừng một tháng về với nhà mẹ Th, nó đã trở thành niềm tin yêu của cả nhà. lông nó giờ đã dài ra, mượt mà, nó mập lên, nên mõm không thấy dài quá khổ như trước nữa. Bijou đẹp lên trông thấy.

Bên nhà hàng xóm  có con chó nhỏ mới về, lạ nhà kêu ăng ẳng ăng ẳng. Bijou đứng bên này nhìn sang ra chiều thương yêu lo lắng. Chủ nhà bên ấy thấy vậy xin cho Bijou sang chơi. Ba Trạng không cho, ba bảo sang bên ấy bẩn, dễ bệnh tật. Mẹ thấy nó bồn chồn thì thương nên cho đi. Mẹ còn nói: mình thương nó bao nhiêu, cho nó sống tốt bao nhiêu, nhưng không được vui chơi với đồng loại nó cũng buồn. Nó sang nhà hàng xóm chơi được ba lần thì con chó nhỏ kia chết.

Bijou sau đó cũng ngã bệnh. Ban đầu cả nhà tưởng nó chỉ ốm vặt, nhưng rồi nó bỏ ăn, nằm vật. Mẹ đến dỗ dành nó cũng chỉ ăn qua loa. Thuốc gì mẹ bón cho nó cũng uống, nhưng bệnh vẫn không khỏi. Anh Pop lại đi chơi  một mình, Bijou mệt lắm, chỉ đưa mắt nhìn theo, không dậy mở cửa phục vụ anh được.

 Ngày thứ 7 tính từ hôm phát  bệnh nó nôn ra máu. Ba Trạng nói: chắc Bijou không qua khỏi được. Sáng hôm ấy mẹ xin nghỉ việc ở nhà. Bijou đang cố chống chọi với bệnh tật, nó đau đớn, phập phồng, nhưng cố nằm yên trên tay mẹ. Lòng mẹ nhóm lên niềm hy vọng. Biết đâu bệnh đang lùi. Biết đâu có phép lạ.

Nhưng phép lạ đã không đến, về chiều thì Bijou nguy kịch lắm. Nó cứ nhìn về phía góc phòng khách- nơi nó thường được vào chơi cùng nhà chủ- được nằm dưới quạt mát xem ti vi -hoặc nghe nhạc. (Nó là con chó duy nhất được mẹ tự nguyện cho vào nhà.)  Tối ấy mẹ nói ba- cho các con đi ngủ sớm, một mình ngồi lại với nó.
Mẹ soạn lại chỗ nằm cho Bijou trong góc phòng khách - chỗ nằm yêu thích của nó, lấy cái gối cho nó gối đầu. Tay mẹ  vuốt khuôn ngực đang thoi thóp dần của nó. Rồi Bijou chết.

Mẹ ôm Bijou vào lòng, quấn cho nó tấm chăn ấm, để nó vào trong hộp,  rồi ba đem Bijou đi chôn ở bãi đất trống phía bên kia con kênh, nơi sáng sáng chiều chiều nó thường chạy chơi với Pop và anh em nhà chủ. Ba đưa xác  Bijou đi chôn về mắt đỏ hoe.  Mẹ thắp hết cả một bao đèn cầy lớn để linh hồn Bijou thấy đường mà đi.

Sáng ra con hỏi: Bijou đâu hả mẹ. Mẹ bảo: Bijou đã lên trời. Mấy ngày sau con lại nói giọng ướt nhoè :
 - sao con nhìn lên trời mãi mà không thấy em Bijou đâu!
Mẹ cũng bất giác nhìn lên trời...
Mẹ thề với lòng, sẽ không nuôi thêm con chó nào nữa.

(Từ- nhật kí những con chó nhỏ dấu  yêu.)
            Trần Thị Thuỷ. 2/5/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét