Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Thầy tôi

Người thầy rất đặc biệt này tôi chưa một lần được gọi tiếng thầy, như với  những thầy giáo, cô giáo khác mà tôi có dịp được học qua. Thầy đến bất ngờ, đi cũng vội. Dẫu là người biết thích nghi với hoàn cảnh, tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng.

Cũng như những người xa quê khác, bác ấy hay đến nhà tôi chơi.Có gói bánh gói quà bên nước gửi sang  cũng đem cho các con tôi. Chúng tôi gọi bác bằng anh.Gọi là anh là gọi cho hay thế thôi, thật ra về tuổi tác anh cũng hàng cha chú.
Thấy tôi cặm cụi học tiếng Thái Lan, một lần anh bảo: sao em không học thêm tiếng Trung. Tôi thưa thật rằng cũng muốn lắm nhưng không có điều kiện.

Nơi tôi ở, thời ấy không dễ gì mà học được. Rồi tôi kể cho anh nghe ở trường tôi dạy, có đồng nghiệp là chuyên gia người Trung Quốc, họ không học tiếng Lào bản xứ, tiếng Anh xã giao cũng khó. Thỉnh thoảng gặp nhau chỉ gật gật, cười cười. Nên tôi cũng muốn học- ít ra là khi gặp nhau còn chào hỏi được.

Lại nữa Viêng chăn vào những năm 1995, người Trung Quốc ồ ạt đến. Do họ còn mới, nên không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ bản địa. Đi đâu, làm gì cũng gặp. Không hiểu ngôn ngữ họ, thật bất tiện...

Và cũng thật bất ngờ với tôi, anh nói: từ nay em thu xếp đi, một tuần 2 buổi tôi sẽ đến dạy.Vậy là anh trở thành thầy giáo của tôi.

Thầy tôi dạy rất nghiêm túc, bài bản. Cái nghiêm túc bài bản chỉ có được ở lứa trí thức của thế hệ thầy.
Tôi dạo ấy cũng bận rộn nào việc cơ quan, nào việc nhà, rồi các con còn nhỏ, đau ốm luôn. Nhưng tính nghiêm túc của thầy đã truyền cho tôi thêm sức lực. Tuần, thầy dạy tôi hai buổi, mỗi buổi một bài theo tài liệu Tiếng  Trung cho người nước ngoài.

Từng bài học qua đi, hôm nào tôi phát âm rõ, viết con chữ đúng nét, mắt thầy anh lên niềm vui. Rồi thầy bảo: nếu được học sớm hơn có lẽ  giờ  em đã tiến bộ.

Còn nhớ hôm học đến  bài thứ 12, thầy tôi nghiêm khắc khác thường. Tôi đọc ngọng tí thầy quát, bắt đọc lại cho kỳ được. Tôi  nghĩ chắc thầy đang gặp chuyện gì buồn bực. Riu ríu nghe theo, cố làm cho thầy vừa lòng.
Kết thúc giờ  học hôm ấy thầy bảo tôi, giọng khàn đục nhưng rõ lắm: hôm nay là buổi cuối cùng. Tôi chuyển công tác về nước. Không còn được dạy em nữa. Thật tiếc, nếu học xong bài 14, em sẽ có thể tự tra từ điển mà mày mò được. Dang dở thế này thật tiếc!

Tôi thu xếp công việc, rồi xin phép mời thầy dạo chơi Thái Lan một ngày trước khi thầy về nước.
Chúng tôi khởi hành từ Viêng chăn lúc 6h30 sáng, 9h đến U đon tha ni - Thái Lan, thầy bảo tôi đưa đến những phố có người Hoa. Thầy trao đổi, mua bán  và nhắc nhở, thúc dục tôi sử dụng cái vốn tiếng Trung ít ỏi mà thầy đã truyền đạt cho.
Thấy tôi có nói được, nghe được những từ đã học qua, thầy tôi mừng lắm. Buổi chiêu đãi chia tay của trò hôm ấy đã được thầy biến thành buổi học bài thứ 13. Bài học không có trong giáo trình.

Tôi cám ơn thầy đã vất vả dạy tôi lâu nay, thầy cũng nói là nhờ tôi thầy mới có dịp được sang Thái Lan. Nếu không, chẳng biết đến bao giờ mới đi được...  Rồi thầy  tâm sự rằng: dẫu tốt nghiệp  ngành Sư phạm khoa tiếng Trung, nhưng số phận đẩy đưa,  thầy chưa đi dạy học một ngày nào. Thầy nói: em là người học trò duy nhất trong cuộc đời  giáo viên  của tôi. Tôi đi bên thầy, cảm giác mình được đi bên cha.

Chúng tôi kết thúc Tour Udonthani hôm ấy bằng tiệc kem trong nhà hàng của siêu thị Chơlơnxỉ. Do mãi chuyện, tôi không để ý, nhân viên nhà hàng đem cho chúng tôi ly kem to tướng, ăn mãi không hết... Tôi lại bị thầy  mắng  cho về  tính lơ đãng khi giao tiếp với người nước ngoài, và tội  lãng phí. Đó là lần cuối cùng tôi được thầy mắng.

Thầy tôi về nước rồi bặt tin.
Sau này, khi có dịp đi qua những con phố, nơi thầy đã dạy tôi bài học thực hành trong cái buổi học cuối cùng ấy, lòng tôi cứ đau đáu hai tiếng : thầy ơi!

Vũ Thu Hương - kí ức những  năm tháng xa quê.

6 nhận xét:

  1. Từ hồi về nước, Thuỷ đã có dịp gặp lại thầy chưa?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình có tìm, nhưng chưa gặp. Vừa mong thầy vừa sợ; vì trình độ tiếng Trung của mình đến giờ cũng chỉ ở bài thứ 12

      Xóa
  2. Chúc mừng blog được 1000 người xem

    Trả lờiXóa
  3. Lại đi đâu rồi. Mấy ngày không thấy tăm hơi.

    Trả lờiXóa
  4. THÀNH VIÊN LỚP SỬ K6 - ĐHTH Huế22:48:00 GMT+07:00 Ngày 25 tháng 12 năm 2012
    " Nhất tự vi sư , bán tự vi sư " . Đằng này thầy dạy T đến bài thứ 12 - chưa kể 1 bài được xem
    như ngoại khóa , không có trong giáo trình . thử tính nhẩm khoảng trên 10.000 từ tiếng Trung Quốc .
    Vậy nên TTT nhớ hoài người thầy trẻ của mình là
    đúng đạo ! Chúc vui , khỏe T nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình xóa bài bên lopsuk6 nên chuyển còm của NB sang bên này. Thông cảm nghen.

      Xóa