Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Một chuyến đi


Năm đó tôi  đi phiên dịch  cho  đoàn của công ty Du lịch Việt Nam tại Miền Trung sang tham gia hội nghị quảng bá du lịch Việt Nam tại Đông Bắc Thái Lan. 

Đoàn khởi hành từ Đà Nẵng, dẫn đầu  là Ông hồ Việt,  lãnh đạo cao nhất của du lịch miền Trung. Dưới đó là tổ chuyên trách của các công ty du lịch, rồi anh em phóng viên của vp đại diện các báo Tiền phong, Phụ nữ,.... Người ngồi kín hai xe 45 chỗ.

Ra quân phấn khởi hồ hởi.Không khí khẩn trương lắm.
Vậy mà, vừa ra đến điạ phận Quảng Trị thì tài xế mắc lỗi tốc độ. Hai giờ liền, trình bày, năn nỉ ỉ ôi, kêu ca đủ các cung bậc... Mãi không được.

Anh Hội lái xe - một người quen thân, nói như khóc. T đến xin giúp anh với. Tôi ư? Giữa một rừng người hùng hậu, tài cán như thế này mà còn chưa ăn thua nữa là tôi - một phiên dịch chỉ biết nói từ tiếng mẹ đẻ sang tiếng dân tộc...Thái, Lào. Nhưng dù gì đi nữa, là chỗ thân tình, anh đã có lời thế, được chăng cũng phải liều.

Tôi trình bày rằng:
đoàn phải đi dự hội thảo vào sáng sớm hôm sau, tận mãi bên nước Thái Lan. Muốn sang đó, còn phải đi thêm hơn 400km nữa cộng  với 4 bận làm thủ tục xuất cảnh, nhập cảnh. Toàn bộ dịch vụ ăn ở, khách sạn đã đặt trước. Không ăn không ngủ cũng phải trả tiền. Thủ tục cửa khẩu thì sau 16h chi phí gấp đôi, đêm hôm khuya khoắt, có khi còn phải gấp ba- chưa chắc đã làm được. Và chắc chắn không ai lấy tiền túi ra để trả. Tất cả đều là từ tiền thuế của nhân dân. 

Giải pháp họ nhân nhượng cho là: tài xế ôm giấy tờ đi nộp phạt ở văn phòng theo qui định. Xe và người chờ. Một giờ sau đó, xong thủ tục, xe được đi. Mất toi hơn ba tiếng đồng hồ. Nghĩ đến chặng đường  dài dằng dặc còn phải qua núi cao, sông sâu... ai cũng thấy lo.

Vào đến  địa phận Lào chừng 100km, xe hỏng. Hỏng trong tình trạng phải nằm lại. Vậy là dồn người. Hai xe vào một. Chật như nêm. Xe nặng quá trọng tải,  chạy ì ạch. Đến địa phận tỉnh Khăm Muộn, trời tối như mực. Mưa như trút nước. Tài xế không chắc chắn đường đi, anh kêu gọi hỗ trợ. Giọng ông Cao trí Dũng- trưởng đoàn  nghe chừng khẩn cấp: Đề nghị các anh chị mở đường cho chị Th. phiên dịch đàng sau xe lên phía trước. Làm ơn mở đường cho chị Th. lên phía trước!

23h, đoàn đến cửa khẩu Lào - Thái. Công an XNC Lào đang lơ mơ ngủ. Có mấy anh em từng học tiếng Việt với tôi. Giọng líu ríu. Chúng em được lệnh phải chờ. Em đọc thấy tên cô trong danh sách... Rồi ngần ngại nói tiếp. “ Vượt sông đang đêm mưa gió thế này nguy hiểm lắm. Cô ở lại mai hẳn đi”.

Bên kia sông Mê kông  mới là điểm đến. Mưa tối đất tối trời. Gió mạnh. Nước sông  mấp mé bờ, cao hơn mức  bình thường phải đến sáu, bảy mét. Nói dại. miệng, sẩy một cái coi như làm thức ăn cho cá. 

Nửa đêm hôm ấy chúng tôi mới  đến nơi.

Sáng hôm sau, đúng giờ khai mạc, mọi người đã vào vị trí. Tôi đang đi trong khu hội nghị, bỗng có người kéo lại nói:
- Đây rồi! Cô này sẽ là người phỏng vấn chủ tịch tỉnh  Na khon Pha Nom.
Đó là anh Dũng tóc bạc của TTX VN tôi từng gặp ở Viêng Chăn vài lần trước đó. Tôi từ chối vì ngại phiền.
- anh ạ, em đang dịch  cho DLVN tại Miền Trung.
Cao Trí Dũng đứng gần đó nhanh nhẹn:
- chị Th làm cho anh được, nhưng anh nhớ quay gian trưng bày của  công ty chúng em.
Anh Dũng TTX giọng phóng khoáng:
- Xong ngay! Sẽ làm  phỏng vấn tại chính gian của chú luôn.

Chủ tịch tỉnh Na khon pha nom thời ấy dáng hiền lành như người cha. Tôi mở đầu rằng: Phuộc rau xao Việt Nam, dạc phăng khăm khít  hển khỏong thàn...(người Việt Nam chúng tôi muốn nghe ý kiến của ngài...)

Lượt về, trời nắng ráo. Đã xong việc, ai nấy đều mệt, nhưng vui. Không ai nói gì về chuyến vượt sông tối hôm trước, và  cả những nhọc nhằn của chuyến đi. Tôi nghĩ chắc mọi người đã quên.

Rồi một  hôm ở Đà Nẵng, trong  hội nghị liên quan đến con đường xuyên  Á, có anh nhà báo tình cờ  gặp tôi. Anh hân hoan nói với mọi người rằng: đây này, đây là chị Th mà tôi đã viết trong bài đi Thái Lan hôm ấy. Cái chị đã nói...  khi xe bị bắn tốc độ.(?) Quay sang tôi anh hỏi. Chị thấy bài viết của tôi  thế nào?

Tôi thầm xin lỗi anh. Tôi ở rừng quá lâu, người u mê lắm; mấy tháng có khi không sờ đến tờ báo. Tôi đâu có biết anh viết gì về chuyến đi, về tôi đâu.

TTT. Những năm hai ngàn.

2 nhận xét:

  1. Lần ấy qua sông Mê Kông mình cũng hãi lắm, nhưng nghĩ thôi kệ. Con người ta có số cả.
    Còn nhớ lúc về mọi người còn hát nữa đó.

    Trả lờiXóa
  2. Có một buổi sáng ở bên đó, mấy chị em ra chợ mua thịt heo quay của người Việt kiều bán, ăn ngon ghê.

    Trả lờiXóa