Điều hành Tour của công ty du
lịch từ Huế báo về: T có bạn là khách
trong đoàn. Mình xem lại danh sách,
khách đoàn đang từ Lào về hôm ấy, và không tìm thấy tên ai quen, nên nghĩ chắc
có sự nhầm lẫn.
Khoảng tiếng sau đó lại có tin nhắn về : “xe ngang qua nhà,
T chuẩn bị đón bạn ghé thăm”. Mình trả lời ngay: không phải đâu. Chắc có nhầm
sao đó. Giọng đầu dây bên kia bực bội.: không nhầm. Vì người này xin
cho xe chạy qua 27 Nguyễn Huệ, để được nhìn lại trường cũ một lần, trước khi rời
Huế. Anh còn nói thêm: chị ấy tên Phương.
Xe dừng trước nhà, một người phụ
nữ trung niên xinh đẹp bước xuống. Chị đi thẳng đến chỗ mình và nói. Chị là Ph Văn k3. Em có biết
chị không? Mình ngỡ ngàng. nhìn khuôn mặt quen quen, đôi mắt tròn to sâu thẳm
và ấm áp của chị. Hai chị em đứng như vậy đến mấy phút, không ai kịp nói với ai
câu nào...Mãi đến lúc xe sắp chạy, mình ngớ ra, vội cắt mấy bông hồng trong vườn nhà tặng chị.
Chị Ph vội lên xe, để cùng đoàn khách của nhà máy bia Sài Gòn đến sân bay, cho kịp chuyến bay vào tp Hồ Chí Minh
- Tay chị cầm mấy bông hồng đỏ thắm mình tặng.
Chị dặn lại. Em có điều kiện về Huế thường xuyên, nhớ ghé thăm trường, thăm cư xá Nguyễn Huệ nhé. Em nhé!
4 năm học là một ngàn mấy trăm ngày đêm vui buồn thao thức cùng
trường lớp, giảng đường, thầy cô bè bạn ... dẫu phải chia xa, ai cũng dằng dặc trong tim một
nỗi nhớ lặng thầm.
Có ai về ngang Huế ... xin cho
tôi về cùng!
T.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét